VƯỜN THƠ VĂN (Trang số 4)
Cơn Mưa Đầu Hạ
Một buổi chiều mùa hạ nắng hanh vàng rải rác khắp lối đi. Một người đàn bà dáng gầy gò mặc chiếc áo bà ba cũ đã sờn vai, chậm chạp lê từng bước một, nặng nề và run rẩy. Bà vừa đi vừa đưa đôi mắt yếu ớt nhìn cảnh vật chung quanh như để mong tìm lại được một cái gì đó thân quen trong ký ức…
Mấy ngày vừa qua chiều nào bà cũng đi đi lại lại trên con đường này. Thời gian trôi qua nhanh quá, cảnh vật cũng đã nhiều đổi thay. Bà dừng chân trước một ngôi chùa nhỏ có mái ngói cong phủ đầy bụi đường và đã bạc màu với thời gian. Bà đứng yên quan sát ngôi chùa thật lâu và ánh mắt của bà chợt dừng lại nơi dãy nhà thấp lụp xụp bên hông ngôi chùa, bên ngoài treo tấm bảng với 4 chữ “ Mái ấm tình thương “.
Từ bên trong dãy nhà tiếng ồn ào của bọn trẻ con, từng mái đầu nhấp nhô bên cửa số, lớn có nhỏ có… chúng cười đùa và nói chuyện bi bô. Bất chợt có tiếng khóc oe oe non nớt của một đứa bé sơ sinh vọng ra … Bà như mất bình tĩnh và hoảng hốt, bà lấy tay đè lên ngực để kềm hãm từng cơn đau nhói. Rồi bà đưa tay vịn vào hàng rào hoa dâm bụt, cố trườn người vào trong như để cố nhìn xem những gì xảy ra ở đó… Thấp thoáng bên trong bà nhìn thấy bóng dáng một người sư cô trẻ tuổi trên tay bồng một đứa bé sơ sinh, đứa bé khóc rất lớn và vị sư cô đang cố dỗ dành nó. Bà nghe tim mình đập mạnh dồn dập, đôi môi bà mấp máy muốn gọi tên đứa bé nhưng bà không sao nhớ được tên của nó !…
Những đứa trẻ khác nhìn bà ngạc nhiên và tò mò. Một đứa bé gái bước ra mon men tiến về phía cổng chùa, nó tròn mắt nhìn bà ngơ ngác… đôi mắt tròn xoe như hai viên bi, trong veo, nhẹ buồn và như biết nói… thật giống đôi mắt của người đàn ông năm nào đã làm thay đổi cuộc đời bà!.. Bà run lên bần bật và đưa tay vẫy nó. Con bé hoảng sợ lùi lại mấy bước nhưng vẫn nhìn bà chằm chặp … Bà lại cố rướn người lên cố gắng vẫy gọi con bé … Bất chợt chân bà đụng vào vật gì.. Bà nhìn xuống thì ra đó 1 cái thùng rác ọp ẹp dơ dáy!.. Bà rùng mình sợ hãi.. Chẳng lẽ là cái thùng rác của mười mấy năm về trước ?.. Hình ảnh 1 đứa bé gái đỏ hỏn được quấn sơ sài trong chiếc khăn bông cũ lại hiện lên trong tâm trí bà một cách mãnh liệt, dằn vặt và xót xa…
Bầu trời đang nắng gay gắt bỗng nhiên dịu lại… Bất chợt vài giọt mưa đầu mùa hạ lất phất rơi xuống.. Con bé vẫn đứng lặng yên dưới mưa nhìn bà, ánh mắt buồn và hoang vắng… Mưa bắt đầu nặng hạt, thân hình bé nhỏ của nó cũng bắt đầu run rẩy vì lạnh… Đột nhiên nó nhoẻn miệng cười với bà… Gương mặt con bé ướt sũng nước mưa, những giọt mưa mang cái nóng bức của những ngày đầu hạ, nóng như những giọt nước mắt của người đàn bà đang tuôn ra trên đôi gò má gầy gò xanh xao …
Nhưng người đàn bà dường như không còn nhìn thấy con bé nữa, bà rũ người theo từng cơn ho nặng nề…Trong ký ức mơ hồ giờ đây chỉ còn là một ngày vào đầu mùa hạ… tiếng khóc một đứa bé sơ sinh… đôi bàn tay bé xíu ngọ ngọe quơ quào không ý thức…
Ánh nắng chiều một ngày mùa hạ đang dần tắt…Trong mênh mông của nỗi chơi vơi bà mơ hồ nghe văng vẳng đâu đây có tiếng còi hụ của xe cứu thương… Tiếng người người ồn ào xôn xao bàn tán…
Tiếng chuông chùa trầm trầm vang vọng … Buổi lễ sám hối chiều nay sắp được bắt đầu … Tiếng vị ni sư già đều đều theo tiếng mõ cầu kinh…
Nhật Tú
( Tháng Tư, 2018)
Cánh Triêu Nhan
Trên bàn có rất nhiều sách vở và băng đĩa, nhưng đôi mắt của tôi lại chỉ nhắm vào một cuốn sách có tựa đề là Cành Triêu Nhan của Hoà Thượng Thích Phước Tịnh.
Tên hoa nghe lạ và hay quá! Thì ra Hoa Triêu Nhan chính là hoa Morning Glory, là những dây hoa bìm bìm tím mọc đầy ở hai bên đường hay phủ kín những bức tường mà tôi vẫn thường nhìn thấy. Trong những ngày nắng ấm, hoa Triêu Nhan nở tím một màu đẹp không thua gì những loài hoa khác. Nhưng có mấy ai biết dừng chân đứng lại để chiêm ngưỡng cái đẹp của loài hoa đơn sơ này? Phải chăng vì hoa Triêu Nhan quá tầm thường, quá gần gũi nên người ta dường như lãng quên đi sự có mặt của nó?
Tôi cũng không ngoại lệ, tôi là người yêu hoa nhưng tôi lại không yêu chuộng hoa Triêu Nhan lắm, bởi vì nó quá bình thường và luôn gần gũi trong tầm nhìn của mình. Hoa Tiêu Nhan đẹp giản dị như những hạnh phúc giản dị trong đời mà chúng ta thường vô tình không nhận ra khi nó luôn sẵn có trong tầm tay.
Tôi đến dự khoá tu tại chùa Ngàn Phật ở Greensboro, North Carolina, như người bộ hành biết dừng chân lại để ngắm nhìn cái đẹp của bức tường hoa tím. Tôi tạm gác lại những vội vã trong đời sống hàng ngày để tìm về khoảnh khắc bình yên trong chánh niệm. Có vội vã với bao lo toan, có mệt mỏi trong cuộc sống hàng ngày, thì lúc này tôi mới càng cảm nhận được sự an lạc và ý nghĩa của cuộc sống.
Sau những buổi Pháp thoại, tôi ngồi suy gẫm lại những việc làm đúng sai của mình trong quá khứ. Suy gẫm lại những được mất, hơn thua, những tình cảm vui buồn đã đến với mình không bao giờ hẹn hò trước, rồi lại ra đi không hề từ gĩa… Để rồi tôi cảm nhận được rằng hạnh phúc đến với mình trong từng hơi thở và chỉ thật sự có khi mình biết đón nhận nó.
Tôi tự nhủ với lòng sẽ luôn trân quí từng giây phút sống, trân quí những tình cảm của những người chung quanh đã dành cho mình và trân quí những gì làm cho tôi vui, dù đó chỉ là những gì nhỏ bé và tầm thường như những đóa Triêu Nhan…
Ta với hồn hoa vẫn nín thinh
Âm thầm trao đổi những ân tình (Hàn Măc Tử)
Đó là người đi vào hoa và hoa đi vào người… vô ngại…
Đó là tôi nhận biết được hạnh phúc và hạnh phúc nhận ra tôi… vô ngại….
Tím Thơ
(Kỷ niệm khóa tu học tại Chùa Ngàn Phật, Greensboro, North Carolina)
Duyên
Ngồi suy gẫm trong lòng tự hỏi
Việc trên đời không khỏi chữ Duyên
Cớ sao lại để buồn phiền?
Khi không nên chuyện, ưu phiền buồn lo
Cây tươi đẹp từ đâu mà có?
Không duyên lành hạt khó gieo lên
Nắng mưa đủ sức mạnh thêm
Lá xanh tươi tốt, duyên bền thiện chung
Đời hư ảo.. trùng trùng duyên khởi..
Loài hữu tình, vạn vật như nhau
Có duyên không trước thì sau
Sự thành, nên việc… lo rầu làm chi?
Thiện Đạo
4/21/18
Chiếc Lá Bồ Đề
Một ngày rảnh rỗi tôi dọn dẹp lau chùi cái tủ sách để trong phòng của bố tôi. Cái tủ sách này đã có từ cách đây mấy chục năm về trước, lúc đó tôi chỉ mới học ở bậc tiểu học. Bố tôi là người rất ham đọc sách nên lúc còn sanh thời ông không bỏ bất cứ cuốn sách nào dù là nó đã rất cũ.
Tôi mân mê từng cuốn sách cũ và lòng bồi hồi nhớ đến người cha già đã khuất! Cầm cuốn sách có tựa “ Đắc nhân tâm ” trong tay, tôi mân mê từng trang sách cũ ngả màu ố vàng. Đây là cuốn sách Bố tôi đã mua cho tôi khi tôi thi đậu Tú Tài thời đó. Một chiếc lá bồ đề khô rơi ra từ trong cuốn sách… Cầm chiếc lá bồ đề lên, tôi nhìn ngắm một cách say mê và thực sự bị cuốn hút bởi vẻ đẹp thật kỳ diệu và khó tả của nó. Tôi còn nhớ rất rõ đây là chiếc lá bồ đề khô do chính tay tôi làm nhưng tại sao lúc đó tôi không thưởng thức được trọn vẹn vẻ đẹp của nó nhỉ ? Ngày đó tôi rất thích có 1 chiếc lá bồ đề khô nhưng không biết làm sao để làm ra được 1 chiếc lá chỉ còn trơ gân lá. Bố tôi đã chỉ cho tôi ngâm nó vào trong cái lu nước mưa có bùn ở sau nhà … và tôi đã phải chờ cả tháng trời mới làm mục được chiếc lá. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy thích thú vì sự thành công với “tác phẩm” này nhưng đã không biết thưởng thức được vẻ đẹp thật sự của chiếc lá bồ đề !
Dù đã rất nhiêu năm trôi qua, chiếc lá đã khô cứng nhưng nó vẫn ung dung toát lên một vẻ đẹp kỳ ảo đến khó tả !.. Có thể nói không một chiếc lá nào đẹp và trường tồn được với thời gian như lá bồ đề. Cho dù là khi còn là chồi non, cho đến lúc già úa và ngay khi mục rữa chỉ còn trơ những gân lá .. thì chiếc lá bồ đề vẫn toát lên một vẻ đẹp thật an nhiên và thoát tục. Hình dáng chiếc lá bồ đề rất giống như hình tượng Đức Thích Ca Mâu Ni ngồi tu hành và thành đạo dưới gốc cây bồ đề. Chính vì thế đó là một vẻ đẹp mang ý nghĩa tâm linh gắn liền với người con Phật.
Với tôi chiếc lá bồ đề còn mang theo dấu ấn sâu đậm của người cha kính yêu. Càng lớn tuổi tôi càng cảm thấy thấm thía và hiểu rõ hơn những điều cha tôi đã dậy bảo về sự chân thành và hướng thiện. Cũng như giờ đây tôi mới có thể cảm nhận được nét đẹp kỳ diệu của chiếc lá bồ đề…
Nhật Tú
Tháng Tư, 2018
Trà Tâm
Sao phải đợi ngày mai?
Khi cuộc sống không dài
Trà xanh tay mình rót
Lòng thanh thản tâm khai
Trà thơm ngát trong tay
Chánh niệm dâng tràn đầy
Tâm viên cùng ý mã
Tạm ngừng nghỉ phút giây…
Thiện Đạo
Kính Mừng Phật Đản 2018
Trăng soi bên ánh ngọc đài
Thế gian đồng đạo mừng ngày Đản Sanh
Đài sen gót Phật long lanh
Từ bi thông điệp chúng sanh lưu truyền
Vô ưu thắp sáng điện tiền
Hân hoan Phật tử ước nguyền bình an
Khơi tâm rực ánh hào quang
Lâm tỳ khúc nhạc reo vang đất trời
Chư thiên Bồ Tát rạng ngời
Hương hoa thượng uyển tô đời thêm vui
Vô thường chuyển bánh tới lui
Tùy duyên an lạc ngoai nguôi u sầu
Giữa nơi trần tục muôn mầu
Thân phàm xác thịt nguyện cầu minh đăng
Xua tan thời khắc băn khoăn
Đồng hành tuệ pháp quyền năng Phật Trời
Từ tâm quảng đại trao lời
Thâm tình bằng hữu rối bời ắt thông
Hồng trần dẫu lắm gai chông
Mặc tình oan ức, thong dong tự thiền
Tiêu tan vướng bận ưu phiền
Thời hành đắc đạo, tháo xiềng nghiệp căn
Một lòng sám hối ăn năn
Duyên lành hồi hướng, huệ căn rạng ngời
Hương bay thơm ngát bên đời.
Cho ta giây phúc tuyệt vời minh thông !
Kim Minh
Số Phận
Bàn tay Mẹ cứng khô như củi
Mẹ nhìn rồi buồn tủi lệ rơi
Đừng buồn số phận Mẹ ơi!
Ôm Mẹ an ủi… lệ rơi trong lòng…
Thương cho Mẹ nhiều năm vất vả
Sống một đời tất cả vì con
Dưỡng sinh trách nhiệm vuông tròn
Cuối đời lại phải héo hon thế này!
Bàn tay Mẹ những ngày son trẻ
Bao nhọc nhằn nuôi trẻ lớn khôn
Mẹ ơi! Con mãi nhớ ơn
Đừng buồn, đừng sợ cô đơn tuổi già!
Ngày xưa Mẹ nuôi con vất vả
Giờ cho con đền trả ơn này
Thương yêu chăm sóc đêm ngày
Như Mẹ nuôi dưỡng con ngày ấu thơ…
Thiện Đạo