Chọn trang

VƯỜN THƠ VĂN (Trang số 2)

Vui Thiền Hành

 

Chan hoà nắng ban mai
Chim ríu rít bên ngoài
Thiền hành chân vui bước
Lòng thanh thản tâm khai

Hít vào những yêu thương
Thở ra nỗi chán chường
Lắng nghe từng hơi thở
Để cảm nhận vô thường

Yêu cuộc sống hôm nay
Tận hưởng giây phút này
Không nhìn về quá khứ
Chẳng ngóng đợi ngày mai

Gió bay tà áo bay…
Giữ chánh niệm tràn đầy
An vui trong hiện tại
Đời sống đẹp là đây!

 

Tím Thơ Ngân Hà

 

(Kỷ niệm khóa tu học Tháng 8, 2018 tại Chùa Nhàn Phật, Greensboro, North Carolina)

Chết Thử, Chết Thật

 

Tôi đọc được môt bài viết trong một tờ báo địa phương với tựa đề là “Chết Thử, Chết Thật”. Bài viết kể rằng ở Hán Thành, Nam Hàn có một dịch vụ làm cho khách hàng… chết thử, để họ được biết cái cảm giác “chết” nó ra làm sao, để khi sống lại họ có thể thay đổi quan niệm về cuộc sống. Qua vài thử nghiệm, kết quả cho thấy đa số những người sau khi chết thử, lúc sống lại họ đều thấy yêu đời và sống tốt hơn.

Bài viết kể rằng khi nằm trong quan tài “chết thử”, có người đã hối tiếc những việc lúc còn sống muốn làm mà chưa thực hiện được. Có người lại hối tiếc vì chưa nói lời xin lỗi, hay chưa kịp nói lời yêu thương với ai đó. Cũng có người đã ân hận khi nhận ra rằng lúc còn sống họ đã tham lam để có được những danh vọng và tiền tài bất chính, nhưng đến lúc chết đi thì họ lại không mang theo được gì.

Bài viết lại nói… Có người sau khi chết thử mới biết rằng có những người không thương yêu họ như người ta nói. Có gia đình thì con cái tranh giành gia tài lúc họ còn chưa được chôn cất, hoặc chồng/vợ của họ đã vui mừng trước sự ra đi của họ. Trong hoàn cảnh đó, có những khách hàng đã thất vọng vì sự thật quá phũ phàng nên họ đau lòng chỉ muốn chết thật cho xong. Nhưng tới thời hạn thì họ vẫn phải sống trở lại. Ôi! Cái hoàn cảnh đó mới thê thảm làm sao!…

Văn minh nên họ khác ta
Tốn tiền chết thử làm ma nửa vời
Lỡ tay thuốc mạnh rồi đời
Thử mà chết thiệt, ôi thôi não nề!
Tưởng rằng chết thử rồi về
Vé đi thì có, vé về lại không
Văn minh nên họ chơi ngông
Còn mình hủ lậu nên không sợ gì
Biết rồi sống lại khác chi?
Vô thường sửa được còn chi vô thường
Kiếp người chẳng phải vấn vương,
Tu được phước huệ rộng đường về Thiên.

Cho nên dịch vụ chết thử của Nam Hàn có đến đây tôi cũng không thử. Còn bạn thì sao? Nếu được chết thử, bạn có muốn thử không?

Thiện Đạo

 

Nợ

 

Sống ở đời ai người không nợ?
Nợ ân tình hay nợ lợi danh
Nợ xưa đòi trả chưa thành 
Kiếp sau đeo đuổi duyên lành đợi mong

Cũng có nợ ngay trong hiện tại
Có vay thì phải trả lại thôi
Ba sinh, vay trả luân hồi
Vui buồn, hưởng chịu… sự đời hiển nhiên…

Biết phân biệt nợ hiền, nợ dữ
Nợ không cần hai chữ đền ơn
Duyên lành hoa nở hương thơm
Nhận rồi đền đáp đẹp ơn nợ lành

Ơn cha mẹ sinh thành duỡng dục
Nợ không đòi, cốt nhục tình thâm
Nợ tổ quốc, nợ núi sông
Nợ tình, nợ nghĩa vợ chồng với nhau

Lúc suy thịnh, ốm đau, hoạn nạn
Được người thân, bè bạn, láng giềng
Cảm thông, giúp đỡ tùy duyên
Người cho, mình nhận… nợ hiền vô biên

Nợ ghế đá công viên tình lỡ
Nợ tiền vay xài đỡ trả sau
Nợ hiền có xấu gì đâu?
Có vay, có trả đẹp câu ân tình.

 

Thiện Đạo

 

Nhân Nan Vi Hành Tứ Diệu Đế

 

Phàm thân kiếp muôn phần khó lượng
Vững tay chèo tối thượng pháp tuân
Huyền cơ tứ diệu minh luân
Thời hành giải nghiệp vi nhân nan tình

Chân khổ đế … tự mình chấp thủ
Khắc cõi lòng thoái rũ si mê
Tịnh tâm trôi dạt bỏ bê
Ngàn cân ngũ uẩn tái tê kiếp trần

Chân tập đế … điểm phần dục ái
Chỉ mơ hồ thế thái sầu bi
Nguyên nhân tan tác chia ly
Tham sân ảo vọng, cuồng si lụy tàn

Chân diệt đế xây đàng viên mãn
Pháp định thiền thanh thản an nhiên
Xóa đi sợ hãi triền miên
Gợn màu tâm trí đảo điên sự đời

Chân đạo đế tu thời tạo phúc
Gieo nhân lành vượt khúc trầm luân
Đường ngay chánh bát gian truân
Tùng thân khẩu ý luyện thân ắt thành

 

Kim Minh (Minh Tâm)

 

Ngộ

 

Luôn thấy sai ở người
Chẳng tìm lỗi nơi ta
Đem bản ngã bôn ba
Khó trông chờ viên mãn

Nhân tâm xây nền tảng
Giác ngộ xóa mông lung
Đời ngang trái tứ tung …
Gánh thêm chi phiền não?

Giữa hồng trần hư ảo
Nhân bản lại mồ côi
Chân thiện mỹ xa xôi
Khó tô màu chân lý

Thói đời sao vừa ý!
Đừng “Tuyệt đối” khổ thân
Bần hạ lẫn cao nhân
Nhất thời đều vỏ bọc

Đêm qua sôi hằn học
Nay lắng dịu yêu thương
Dừng cố chấp ngạnh ương
Cứu tâm hồn thanh thản

Con người mau quên lãng
Nhưng dễ động nhân tâm
Muốn xoa dịu hờn căm
Gieo vần câu nhân ái.

 

Kim Minh

 

Ngừng Đi Toan Tính

 

Nhân vọng tưởng cao sang danh vọng
Bỏ qua bên tánh thật trong lòng
Ngày ngày toan tính tâm điên đảo
Tự ngẫm rằng thanh thản hay không !?

Hãy tịnh tâm nghĩ lại đục trong
Bến đời trong đục nào ai giống
Buồn vui danh lợi sang giàu đó
Đến rồi đi giấc mộng sẽ tàn.

Muốn tâm an và sống nhẹ nhàng
Tránh cho mình làm những việc gian
Kiếp người vay trả luân hồi mãi
Ngừng đi toan tính sống bình an.

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT

 

Mỹ Nhan

 

Đạo Phật Trong Tim Tôi – Nuôi Dưỡng Hạnh Phúc

 

Tôi còn nhớ chuyện này xảy ra trong gia đình tôi lúc tôi còn học tiểu học. Có một ngày mẹ tôi đi làm về trễ. Vừa về đến nhà, bà tất bật dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị bữa cơm chiều cho gia đình. Cha tôi đang ngắm hoa và tưới mấy chậu hoa ngoài sân.

Đang ngồi học bài trong phòng bỗng tôi ngửi thấy có mùi thịt khét ở dưới bếp xông lên. Tôi nhìn ra phòng khách thì thấy mẹ tôi vẫn đang lui cui lau nhà. Hoảng hốt tôi vội vã chạy ra báo cho mẹ biết. Khi mẹ tôi chạy xuống bếp thì nồi thịt kho đã bị cháy cả một mảng dưới đáy nồi! Tối hôm ấy bữa cơm của gia đình tôi chỉ còn vài miếng thịt đã cháy khét. Tôi nhìn gương mặt mẹ tôi đượm vẻ buồn rầu và ân hận. Lúc đó tôi cũng lo âu chờ đợi phản ứng của cha tôi. Còn mẹ tôi thì ấp úng nói lời xin lỗi cha tôi. Nhưng thật bất ngờ cha tôi chỉ mỉm cười nói : “ Không sao em à! Hôm nay anh mới biết thịt cháy càng ngon vì thơm đấy !…”. Tôi thấy mẹ tôi nhìn cha tôi ái ngại nhưng nét mặt bà đầy vẻ biết ơn.
Còn tôi vẫn thắc mắc sao cha tôi lại khen thịt cháy thơm vì tôi biết chắc chắn nó sẽ rất đắng và chẳng ngon lành gì!.. Tối hôm đó trong lúc cha tôi giảng bài cho tôi, tôi vụt miệng hỏi cha là thịt cháy rất đắng sao cha lại khen ngon…

Cha tôi mỉm cười và ôn tồn nói với tôi : “Con à, lâu lâu chúng ta mới phải ăn một bữa cơm với vài miếng thịt cháy cũng không nguy hại gì. Ngày mai mẹ sẽ làm cho chúng ta những miếng thịt ngon khác. Nếu bây giờ cha nói những lời trách móc chê bai thì mẹ con sẽ bị tổn thương trầm trọng. Mẹ con đã vất vả đi làm cả ngày, chiều về lại phải lo toan mọi việc trong gia đình. Mẹ con có thể không giỏi nấu ăn nhưng mẹ con đã vất vả vì chúng ta rất nhiều. Chúng ta không thể vì một vài thiếu sót mà phủ nhận công lao của mẹ con. Cha cũng không phải là người chồng hoàn hảo, cha rất ít khi dành thời gian chăm sóc mẹ con. Ngay cả ngày kỷ niệm đám cưới cha cũng thường không nhớ mà! Nhưng cha đã học được từ trong cuộc sống một bài học là khi yêu thương một ai không có nghĩa là ta đòi hỏi ở họ một sự hoàn hảo, mà ngược lại là ta nên cảm thông và chấp nhận những khuyết điểm của họ.

Con hãy nhớ luôn học cách chia xẻ và cư xử tốt với những người đã thương yêu và vất vả vì con. Sự cảm thông chính là thứ thức ăn tốt nhất để nuôi dưỡng cây hạnh phúc con ạ … ”

 

Nhật Tú

 

Chân Hạnh Phúc

 

Ngước mặt hỏi trời đâu hạnh phúc?
Nghiêng mình soi bóng ngộ chữ Không
Người khôn toan tính danh cùng lợi
Ta khờ cười khẩy rồi cũng xong

Thực thực, hư hư chuyện thế thái
Chân chân, giả giả cái nhân tình
Sân si, oán hận gây ngang trái
Giác ngộ, từ bi cứu lấy mình…

 

Thiện Đạo

 

Đạo Phật Trong Tim Tôi – Tâm Bồ Đề

 

Buổi sáng hôm đó cũng như mọi ngày, tôi thức dậy rất sớm để kịp nấu xôi bán trong xóm. Xôi chín, chưa kịp dọn hàng tôi đã nghe có tiếng trẻ con gọi bên ngoài cửa:

– “ Cô ơi bán cho con một gói xôi đậu phộng ”.

– “ Chờ một chút !.. ”. Tôi nói vọng ra rồi vội vã bước ra mở cửa.

Cửa vừa mở tôi thấy đó là thằng bé con bà Năm bán đậu hũ ở cuối xóm. Ngày nào nó cũng ghé mua xôi để mang đi học.

Tôi đẩy cái xe bán xôi ra khỏi cửa và xếp lá chuối để gói xôi cho thằng bé. Bỗng có tiếng gậy khua cọc cọc dưới nền đường mỗi lúc một gần. Tôi ngẩng lên nhìn thì thấy đó là một ông lão ăn xin, ăn mặc rách rưới, vai đeo chiếc bị bằng cói cũ mèm. Ông lão lê từng bước nặng nhọc khó khăn đi về phía nhà tôi. Ông đến trước mặt tôi thì dừng lại đưa chiếc nón ra và cất giọng yếu ớt van xin:

– “ Lạy cô, xin xót thương cho già mấy đồng bạc lẻ để sống qua ngày !…”

Tôi cau mày khó chịu, trong lòng bực dọc than thầm: “ Sáng ra chưa kịp mở hàng mà gặp lão ăn mày này thì coi như hôm nay ế dài rồi còn gì ! ”. Nghĩ thế nên tôi đành hậm hực, miễn cưỡng móc trong túi áo ra đưa cho ông ta 1 đồng bạc cắc và lớn tiếng xua đuổi:

– “ Đây tiền đây, ông làm ơn đi lẹ lẹ cho tui nhờ!.. Ông dơ dáy thế này mà đứng đây thì ai dám đến mua hàng cho tôi nữa chứ ! ”

Ông lão lủi thủi cầm đồng bạc cắc bỏ vào cái bị rách trên vai rồi chậm chạp bước đi, vừa đi ông vừa thở nặng nhọc và cất tiếng ho xù xụ …

Tôi cúi xuống tiếp tục gói xôi cho thằng bé thì bất chợt nó hỏi:

– “ Cô ơi nếu hôm nay con lấy xôi không có đậu thì bao nhiêu hả cô ? ”

– “ Trời ạ ! Mày giỡn mặt với tao hả thằng nhóc? Xôi tao nấu đã có đậu rồi làm sao tao nhặt đậu ra được chớ? Không có tiền thì làm ơn đi chỗ khác chơi đi cho tao buôn bán ”. Tôi vừa mắng cậu bé vừa càm ràm …

– “ Vậy cô bán cho con nửa gói xôi đậu thôi được không cô ? ”. Nó tiếp tục nài nỉ …

Lúc đó tôi bực lắm rồi, nhưng lại sợ để nó bỏ đi thì bị ế cả ngày nên tôi đành bảo với nó :

– “ Thôi đưa tiền đây tao bán đại mở hàng cho rồi. Thiệt đúng là ngày xui mà ! ”

Nhưng rồi tôi rất ngạc nhiên khi thấy thằng bé móc trong cặp ra đưa tôi tờ giấy 2 đồng. À, thì ra đâu phải nó không đủ tiền. Chắc lại bớt tiền ăn sáng của mẹ cho để mua bi chơi đây mà. Tôi thầm nghĩ như vậy và thối lại nó 1 đồng.

Thằng bé cầm gói xôi và vội vã chạy theo ông lão. Nó chạy đến trước mặt ông lão, tay cầm 1 đồng bạc cắc mà tôi vừa thối cho nó và đưa cho ông… Lúc đó tôi sững sờ chợt hiểu ra và cảm thấy tự hổ thẹn…

Khi tôi bố thí cho ông lão 1 đồng, không phải tôi thương xót cho hoàn cảnh của ông lão. Chẳng qua chỉ vì tôi muốn đuổi ông đi một cách nhanh chóng mà thôi.

Ngược lại cậu bé có thể nhịn bớt nửa phần ăn sáng của mình để cho ông lão 1 đồng. Đây thực sự mới là một hành động từ bi chân chính, vô vị lợi và không chấp ngã.

Cậu bé ngày đó đã cho tôi hiểu được thế nào là Tâm Bồ Đề chân chính. Trong đời sống hàng ngày nếu chúng ta có thể phát Tâm Bồ đề khi hành xử thì cuộc sống chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn nhiều.

 

Nhật Tú

 

Tiếng Chuông

 

Âm chuông ngậm tiếng từ tâm
Lần tay đếm hạt niệm thầm câu kinh
Nghe hương sen ngát bên mình
Nuốt hơi thở thoát đinh ninh não nề

Men dòng Nhật Nguyệt đi về
Bản lai diện mục cận kề sắc không
Mưa buốt giá , nắng oi nồng
Thế gian thoắt có thoắt không chẳng lời

Rơi trong vần chuyển đất trời
Mong manh hạt bụi giữa đời phù du
Lời chuông vọng đến thiên thu
Vang vang vào nỗi tù mù nhân gian

Một ngày cũng đủ trong ngần
Tạ đời thanh thản đường trần tử sinh
Đem hư ảnh vào bóng hình
Đi rong khắp chốn vô tình gần xa

Thênh thang một cõi ta bà
Hình hài đem trả làn da sương lùa
Rồi mai như lá cuối mùa
Nhẹ nhàng nương tiếng chuông chùa mà rơi

 

T.H.

 

Round Logo white